Wednesday
24
April
2024
(View: 40845)
Hội Thánh Phúc Âm - 14381 Magnolia St. Westminster, CA 92683 (NorthWest corner of Magnolia/Hazard). Liên lạc: vuxh2916@gmail.com
(View: 41402)
Kính Chúc Quý Thân Hữu & Giáo Hữu Cùng Toàn Thể Quý Thân Quyến một năm mới tràn đầy Thiên Ân & Thiên Phước ban từ Đấng Cứu Thế Jesus.
(View: 41586)
Cầu Nguyện chương trình tốt nghiệp kinh thánh tại gia Xin liên lạc email: VNFGMissions@yahoo.com

Sáu Hạng Người Rồ Dại

Tuesday, September 21, 201012:00 AM(View: 10091)

Kinh Thánh có hằng ngàn điều hứa cho chúng ta để cầu xin và áp dụng trong cuộc đời chúng ta. Tuy nhiên, một số người trong chúng ta sống như Thượng Đế chẳng hứa lời nào. Chúa Jesus phán: “Hỡi những kẻ rồ dại và lòng chậm tin” (Luke 24:25). Chúng ta đọc trong I Corinthians: “Chớ ai tự dối mình. Nếu người nào trong anh em tưởng mình khôn ngoan
trong thiên hạ, thì hãy trở nên rồ dại, để mình có thể khôn ngoan. Bởi sự khôn ngoan trong thế gian nầy là rồ dại đối với Thượng Đế. Như Lời Chúa đã chép: “Ngài bắt giữ kẻ khôn
ngoan trong chính mưu xảo của họ. “ Cũng có chép rằng: “Chúa đã biết những ý tưởng của người khôn ngoan, thật là hư ảo” (I Cor. 3:18-20).

Một định nghĩa trong tự điển rằng kẻ rồ dại là “một người thiếu xét đoán.” Một ý nghĩa khác của rồ dại là “một người chuyên làm trò hề hoặc một tên hề.” Trong Kinh Thánh từ ngữ “rồ dại” có một ý nghĩa đạo đức. Nhiều câu nghe như nghịch lý. Chúng ta đọc trong Sách Châm ngôn: “Những kẻ rồ dại coi thường sự thông sáng” (Châm ngôn 1:7), và trong I orinthians: “Hãy trở nên rồ dại” (I Cor. 3:18). Trong câu thứ nhất, kẻ rồ dại là một người vô tâm, thiếu suy nghĩ, không ý thức, một người thiếu hiểu biết lẽ thật. Trong câu thứ hai, kẻ rồ dại là một người đã qui phục Đấng Chriat nên bị thế gian chê cười, bị gọi là rồ dại và nhạo báng. Vậy nên, trong Kinh Thánh, có những kẻ rồ dại kém khôn ngoan, và những kẻ rồ dại thông áng.

KẺ RỒ DẠI VÔ THẦN

Thứ nhất, có những kẻ rồ dại vô thần. Trong Sách Thánh Thi, những lời nầy được lập lại hai lần: “Kẻ rồ dại nói trong lòng rằng: Không có Thượng Đế”(Th. Thi 14:1; và 53 1). Nhưng thật sự, trong ngôn ngữ Hebrew, chữ “rồ dại” nghĩa là “Đối với tôi không có Thượng Đế.” Đây là một người vô thần. Bây giờ, tôi tin rằng, trong bẩm sinh, mọi người đều tin có một Đấng Tối Thượng. Muốn làm một người vô thần hay bất khả tri (nếu không sờ thấy được), Bạn phải khóa kín tâm trí Bạn, những thực hữu của sự sanh, sự sống, sự chết và toàn thể
vũ trụ. Ai có thề nhìn lên các từng trời và đọc tất cả những gì các nhà thiên văn kể cho chúng ta nghe, và thấy tất cả những gì các vệ tinh đã khám phá, mà không tin rằng phải có một
Đấng Tối Thượng phía sau vũ trụ cùng tất cả những dãy Thiên hà.

Lại có những kẻ vô thần thực nghiệm. Nhiều người thật sự không phải vô thần trong niềm tin, song họ là những người vô thần thực nghiệm trong khi họ sống như những người
vô thần. Họ tuyên xưng tin nơi Thượng Đế, nhưng họ sống như không có Thượng Đế. Họ tin Thượng Đế bằng trí não. Họ có thể đi nhà thờ, nhưng họ sống như Thượng Đế không tồn tại.

KẺ RỒ DẠI NHẠO BÁNG

Thứ nhì, có những kẻ rồ dại nhạo báng: “Những kẻ rồ dại coi thường tội lỗi”(Châm ngôn 14:9). Kinh Thánh dạy chúng ta rằng chúng ta đã phạm tội nghịch lại Thượng Đế và sự
thánh khiết của Ngài, nên chúng ta đã vi phạm luật pháp của

Ngài, và chúng ta phải chịu án phạt tử hình: “Bổng lộc của tội lỗi là sự chết” (Rom. 6:23). Hết thảy chúng ta đều phạm tội và đã vi phạm luật pháp của Thượng Đế. Vậy nên hết thảy chúng ta đều mang án phạt tử hình.

Chúng ta sẽ chết phần cơ thể, nhưng tội lỗi luôn luôn gây nên sự chết tâm linh. Về cơ thể, chúng ta còn sống, song đối với Thượng Đế linh hồn chúng ta chết. Vậy nên chúng ta
phải chịu dưới án phạt tử hình – sự chết đời đời, cuộc phán xét phải đến, cách biệt Thượng Đế, hỏa ngục. Chúng ta phải chịu dưới án phạt tử hình đó, và trong định luật đó, mọi người trong chúng ta đều ở trong xà lim tử tội.

KẺ RỒ DẠI VU KHỐNG

Thứ ba, có những kẻ rồ dại vu khống: “Người nào kín đáo thù ghét thì môi miệng giả dối, và người nào nói lời vu khống, là một kẻ rồ dại” (Ch. Ngôn : 10:18). Điều nầy gồm có sự
rỉ tai loan truyền một câu chuyện xấu về những người khác, nói xấu về bản tính của những người khác, phá hoại danh tiếng của họ bằng cách thèo lẻo độc hại. Kinh Thánh dạy rằng
thèo lẻo nói hành là một tội ác. Dù vậy, thậm chí những người tự xưng là tín đồ Cứu thế giáo vẫn thường vi phạm tội lỗi nầy. Dưới mắt Thượng Đế, thèo lẻo nói hành là một tội ác kinh
khiếp, và Ngài phán rằng những con người như thế là kẻ rồ dại.

KẺ RỒ DẠI NGHI NGỜ

Thứ tư, có những kẻ rồ dại nghi ngờ. Sau khi Chúa Jesus Christ chịu chết trên thập giá vì những tội lỗi của chúng ta, và đã sống lại, Ngài hiện đến trước hai môn đồ đang trên
đường đến Emmaus, ngoại thành Jerusalem. Các môn đồ buồn bã. Họ thối chí. Họ vỡ mộng. Họ lầm bầm và than thở. Có một Người theo sau họ, song họ không nhận ra Ngài. Trong khi nói chuyện với họ, Ngài hỏi: “Sao hai người buồn vậy?” (Luke 24:17).

Họ đáp: “Ông có nghe tất cả những điều xảy ra tại Jerusalem suốt tuần qua về Jesus nầy đã làm những việc kỳ diệu? Chúng tôi đã nghĩ rằng Ngài là Đấng Giải cứu. Chúng tôi nghĩ rằng Ngài đã đến để cứu thế gian, nhưng Ngài đã bị giết. Bây giờ, ba ngày đã qua, và chúng tôi có nghe đồn rằng Ngài đã sống lại từ thể chết” (Luke 24:18-24). Chúa Jesus phán:
“Hỡi những kẻ rồ dại” (Luke 24:25) . Ngài giảng giải cho họ những câu Kinh Thánh, từ Moses qua các tiên tri, cả đến Ngài là ai? Sau đó, Ngài trải qua buổi chiều với họ. Khi Ngài ngồi nơi bàn ăn trong nhà họ tại Emmaus, Ngài chúc phước trên bánh và trao cho họ. Tức thì, mắt họ được mở ra, và họ nhận ra Ngài là Chúa Jesus?

Nói cách khác, kẻ rồ dại nghi ngờ là một người có Lời của Thượng Đế trong tay, đọc Lời của Thượng Đế song nghi ngờ những điều hứa của Ngài.

KẺ RỒ DẠI THAM LAM

 Thứ năm, có những kẻ rồ dại tham lam. Chúa Jesus thuật câu chuyện về một người giàu và những kho vựa của anh ta. Anh xây những kho vựa của anh lớn hơn, rồi anh nói rằng anh sẽ về hưu vì anh đã tạo được đầy đủ tiền bạc. Anh nói: “Linh hồn ơi, ngươi đã có khá nhiều của cải tích trử cho nhiều năm; vậy hãy nghỉ ngơi, ăn uống và vui hưởng” (Luke 12:19).

Nhưng Thượng Đế phán: “Hỡi kẻ rồ dại, đêm nay linh hồn ngươi sẽ bị đòi lại” (Luke 12:20). Chúa Jesus phán: “Kẻ nào tích trử của cải cho chính mình, mà không giàu với Thượng Đế thì cũng thế” (Luke 12:21).

Bạn thấy chăng, người giàu cố tìm phước hạnh không đúng chỗ – ấy là tiền bạc. Nếu Bạn thử hỏi người nầy: “Tên anh là gì?” có thể anh sẽ trả lời: “Tên tôi là phú hộ.” Hoặc “Tôi là một nhân vật cao trọng.” Hoặc “Tôi là một người hàng xóm tên tuổi.” Hoặc cũng có thể “Tôi là một người danh tiếng.” Nhưng nếu Bạn thử hỏi Thượng Đế: “Thưa Chúa, tên người nầy là chi?” Câu trả lời có thể là: “Rồ dại.” Người giàu từng được gọi bằng tên họ của anh, tên tục của anh, giai cấp của anh, các danh tước của anh, sự giàu có của anh, những nịnh hót của người đời. Nhưng dưới mắt Thượng Đế, tên anh là “Rồ dại.” Ấy là tất cả những gì chúng ta biết về con người giàu đó, rằng anh ta là một nhà giàu rồ dại đã tích trử của cải dưới thế gian, nhưng chẳng có chi trên thiên đàng. Có bao nhiêu người trong chúng ta cùng thuộc hạng người nầy?

KẺ RỒ DẠI ĐƯỢC CỨU

Thứ sáu, còn một loại rồ dại khác, loại nầy được sự sống trường cửu: “Giảng dạy về thập giá là rồ dại đối với những kẻ diệt vong, song đối với chúng ta là những người được
cứu thì đó là quyền phép của Thượng Đế” (I Cor. 1:18). Điều nào thế gian kể như rồ dại thì chúng ta đặt sự cứu độ trường cửu trên đó. Khi Bạn tiếp nhận Chúa Cứu Thế Jesus là Đấng Cứu Độ là Chúa của Bạn, và quay lưng lại đối với những lạc thú, ham muốn nhục dục và vật chất đời nầy, người ta sẽ nghĩ rằng Bạn là một người rồ dại.

Những ai trong chúng ta là những người biết được Đấng Cứu Thế Jesus, đều có Ngài trong lòng chúng ta. Đức Thánh Linh phát sinh tình yêu, niềm vui và sự bình an như một
dòng sông tuôn chảy ào ạt xuyên qua cửa lòng chúng ta, dù cho bất cứ chướng ngại hay hoàn cảnh khó khăn nào. Ồ, thưa vâng, chúng ta có thể vượt qua bao nhiêu đau khổ, và chúng ta đi qua sự chết, nhưng không như những người vô tín. Đối với người Cứu thế giáo, kim nọc của sự chết đã bị hủy diệt. Thay vào đó là bình an và vui thỏa. Dù bất cứ việc gì xảy đến với chúng ta, Đấng Christ ở cùng chúng ta trong mọi hoàn cảnh. Và rồi chúng ta có tất cả vinh quang phía trước, cỏi vĩnh sinh trường cửu bên Ngài.

Bạn là một trong những kẻ rồ dại theo ma qủi chăng? Hay Bạn muốn làm một người rồ dại vì cớ Đấng Cứu Thế? Bạn phải lựa chọn.
Send comment
Your Name
Your email address
“Phước cho những kẻ nghèo khổ tâm linh, vì Vương quốc Thiên Đàng thuộc về họ.” (Mat. 5:3) Hãy bắt đầu bằng câu chuyện thương lượng của một người trẻ giàu sang trong Tân Ước. Anh là một người giàu. Mang giày Italia. Y phục thời trang. Tiền bạc anh đầu tư. Thẻ tín dụng của anh loại vàng. Anh sống như anh đi phi cơ – loại hạng nhất. Anh còn trẻ. Anh trút hết mỏi mệt trong phòng thể dục và dễ dàng thả rơi tuổi già qua rổ bóng trên sân chơi. Bụng anh bằng phẳng. Mắt anh sắc bén. Sinh lực là nhãn hiệu của anh, và sự chết thì còn xa vô tận.
Nàng có mọi lý do để cay đắng. Dù tài hoa, Nàng đã bị lãng quên trong nhiều năm. Các giới nhạc kịch nổi tiếng khép lại những danh vị khi nàng thử bước vào. Các nhà phê bình Mỹ quốc quên đi tiếng hát kích động của nàng. Nhiều lần nàng bị từ chối những cơ hội mà nàng dễ dàng thành đạt. Chỉ sau khi trở về từ Âu châu và chiếm được trái tim thính giả Âu châu khó tính, các nhà lãnh tụ dư luận trong nước mới chấp nhận tài năng của nàng.
Nếu trong một ngày, Chúa Jesus phải trở thành con người của Bạn, thì sao? Điều gì xảy ra nếu, trong 24 giờ, Chúa Jesus thức dậy trên giường của Bạn, bước đi trong đôi giày của Bạn, sống trong nhà Bạn, làm việc theo chương lịch của Bạn? Xếp của Bạn trởthành xếp của Ngài, mẹ của Bạn trở thành mẹ của Ngài, những đau đớn của bạn trở thành những đau đớn của Ngài? Ngoại trừ một điều, cuộc đời Bạn không gì thay đổi. Sức khỏe Bạn không thay đổi. Những hoàn cảnh của Bạn không thay đổi. Chương lịch của Bạn không thay đổi. Các vấn đề của Bạn không giải quyết.
Việc gì xảy ra, nếu một người nào đó phải thu một phim tài liệu về bàn tay Bạn? Việc gì xảy ra, nếu một nhà sản xuất phải thuật câu chuyện về bàn tay Bạn? Chúng ta sẽ thấy gì? Hết thảy chúng ta đều sớm học được rằng bàn tay tiện dụng cho nhiều điều khác hơn là dùng cho sự sống thoát – đó là một phương tiện biểu lộ tình cảm. Cùng một bàn tay, có thể trợ giúp hay tổn thương, vươn ra hay siết lại, nâng một người lên hay ném một người xuống. Nếu Bạn phải trình chiếu phim tài liệu nầy cho bạn bè xem, Bạn sẽ tự hào về những giây phút: bàn tay Bạn đưa ra một món quà, đặt một chiếc nhẫn vào ngón tay người khác, chăm sóc một vết thương, sửa soạn một bữa ăn, hay chấp lại để cầu nguyện.
Ngồi nơi bàn viết vĩ đại, Tác Giả mở một quyển sách lớn. Quyển sách không một ngôn từ. Sách không ngôn từ vì ngôn từ chưa có. Ngôn từ chưa có vì ngôn từ chưa cần thiết. Chưa có tai để nghe chúng; chưa có mắt để đọc chúng. Chỉ một Tác Giả. Vậy nên Tác Giả cầm một cây bút vĩ đại, khởi sự viết. Như một họa sĩ gom góp màu sắc, một nhà điêu khắc chọn lấy dụng cụ, Tác Giả ráp dựng những ngôn từ . Có ba thứ. Ba ngôn từ đơn độc. Từ ba ngôn từ nầy sẽ tuôn ra hằng triệu tư tưởng.Nhưng,câu chuyện lơ lửng trên ba ngôn từ nầy. Tác Giả cầm bút, rồi xướng lên ngôn từ đầu tiên: "T-H-Ờ-I G-I-A-N." Thời gian chưa có cho tới khi Tác Giả viết nó ra. Ngài, chính Ngài, vô thời gian, song câu chuyện của Ngài đóng khung trong thời gian.
Williams Rathje thích rác rến. Nhà sưu khảo giáo dục Đại học Harvard nầy tin rằng chúng ta có thể học hỏi rất nhiều từ những đống rác của thế gian. Các nhà khảo cổ luôn luôn quan sát rác rến để nghiên cứu một xã hội. Rathje cũng làm vậy; Ông không mất thời gian chờ đợi. Đồ Án Rác Rến, là danh hiệu tổ chức của Ông, du hành khắp lục địa, đào xới những bãi rác và nghiên cứu các thói quen ăn uống của chúng ta, kiểu cách trang phục, cùng mức độ kinh tế. Rathje có thể tìm được ý nghĩa trong rác rến của chúng ta.
Thập Tự Giá. Bạn có thể nhìn quanh bất cứ phương hướng nào mà không thấy một thập giá? Chót vót trên đỉnh một thánh đường. Tạc khắc trong một bia mộ. Chạm trổ vào một chiếc nhẫn, hay lủng lẳng dưới một dây chuyền. Thập giá là một biểu hiệu phổ thông Cứu thế giáo. Một lựa chọn lạ lùng, Bạn có nghĩ thế chăng? Lạ lùng vì một dụng cụ hành hình có thể trở thành tiêu biểu cho một trào lưu hy vọng. Những biểu hiệu của các niềm tin khác thì lạc quan hơn: ngôi sao có sáu góc nhọn của Jerusalem, mặt trăng lưỡi liềm của Islam, một hoa sen nở của Phật giáo.
"Người sẽ không bẻ gẫy một cọng sậy đã bầm giập, và sẽ không ngắt bỏ một ngọn bấc sắp tàn." (Mat. 12:20) Có vật chi mong manh hơn một cọng sậy đã bầm giập? Hãy nhìn một cọng sậy bầm giập bên mé nước. Một thân mảnh mai từng ngất ngưởng trên đám cỏ sông rậm rạp, giờ đây nghiêng ngả, gục đầu. Bạn có phải là một cọng sậy bầm giập? Phải chăng từ lâu Bạn vẫn hiên ngang và kiêu hãnh? Bạn đứng ngay thẳng và vững vàng, nuôi dưỡng bằng những dòng nước mát, và bám rễ trong lòng sông tin tưởng. Rồi một điều nào đó xảy đến. Bạn bị bầm giập...
Hẳn không cần định nghĩa “Đức Tin” cho những người hiện diện trong đêm tháng Sáu oi bức đó. Đối với họ, đức tin gần như sờ chạm được. Họ vươn tới Thượng Đế gần như họ sắp ôm lấy thân thể Ngài. Đức tin trút hết sự phạm tội đã từng áp chế họ. Đức tin thay thế tuyệt vọng thành hy vọng. Đức tin dầm thấm họ trong mục tiêu và chiều hướng mới. Đức tin mở khóa các từng trời. Đức tin như nước mát đẫm ướt linh hồn cằn cỗi.
Rất nhiều bộ sách tài liệu cho thấy có những phương tiện khác nhau trong đó con người đã cố thử tìm cầu sự tiếp trợ từ Thượng Đế. Làm điều nầy, con người đã cho phép trí tưởng tượng của mình tự do sản xuất đủ loại hình tượng và ảnh tượng với ý nghĩa tượng trưng hoặc thay thế Thượng Đế. Hành động nầy được chính thức gọi là sự “tôn thờ thần tượng.” Trước khi Moses qua đời, Ông nói: “...Các ngươi đã thấy những ghê tởm của chúng nó, các thần tượng của chúng nó, bằng gỗ và đá, bạc và vàng, trong vòng chúng nó”