Thursday
28
March
2024
(View: 40576)
Hội Thánh Phúc Âm - 14381 Magnolia St. Westminster, CA 92683 (NorthWest corner of Magnolia/Hazard). Liên lạc: vuxh2916@gmail.com
(View: 41000)
Kính Chúc Quý Thân Hữu & Giáo Hữu Cùng Toàn Thể Quý Thân Quyến một năm mới tràn đầy Thiên Ân & Thiên Phước ban từ Đấng Cứu Thế Jesus.
(View: 41321)
Cầu Nguyện chương trình tốt nghiệp kinh thánh tại gia Xin liên lạc email: VNFGMissions@yahoo.com

Ngôi Nhà Lớn Của Thượng Đế

Tuesday, September 21, 201012:00 AM(View: 9161)

Một Tổ Ấm Cho Trái Tim Bạn

Xin được hầu chuyện cùng Bạn về ngôi nhà của Bạn. Chúng ta hãy bước qua ngưỡng cửa và thử đi một vòng. Bạn biết, một người sáng suốt thường hay thực hiện một cuộc quan sát trong nhà – kiểm soát mái nhà bị dột, xem các vách bị cong và nền nhà bị nứt? Thử xem các tủ chén trong bếp của Bạn có dầy đủ không; và nhìn qua các quyển sách xếp trên kệ trong thư phòng của Bạn.

Chi vậy? Bạn nghĩ rằng thật kỳ cục khi tôi muốn dòm ngó căn nhà của Bạn? Bạn đã nghĩ rằng tôi chỉ viết về các vấn đề thuộc linh? Đúng thế. Xin thứ lỗi, lẽ ra tôi phải nói rõ hơn. Tôi
không nói về căn nhà hữu thể của Bạn bằng đá hay tre, gỗ hay tranh, song một căn nhà vô hình của Bạn bằng tư tưởng và chân lý, tín quyết và hy vọng. Tôi nói về ngôi nhà tâm linh của Bạn. Bạn biết, Bạn có một ngôi nhà. Không phải một ngôi nhà tiêu biểu. Hãy hình dung bằng những ý niệm lý thú nhất, và ngôi nhà nầy vượt hơn tất cả. Một lâu đài lớn được dựng nên cho trái tim Bạn. Cũng như ngôi nhà vật thể dùng để bảo vệ thân thể Bạn, ngôi nhà tâm linh dùng để gìn giữ linh hồn Bạn. Bạn chưa hề thấy một ngôi nhà nào kiên cố hơn:

mái không hề dột,
tường không hề nứt,
và nền không hề rung chuyển.
Bạn chưa hề thấy một lâu đài nào huy hoàng hơn:
vòm quan sát sẽ mở rộng tầm nhìn Bạn,
nơi hiệp nguyện sẽ khiến Bạn hạ mình,
thư phòng sẽ hướng dẫn Bạn,
và nhà bếp sẽ nuôi dưỡng Bạn.

Có bao giờ Bạn sống trong một ngôi nhà như thế chăng? Có thể Bạn chưa hề sống nơi đó. Có thể Bạn ít nghĩ đến chỗ tá túc linh hồn. Chúng ta xây dựng những ngôi nhà tráng lệ cho thể xác, song linh hồn chúng ta bị bỏ rơi trong một cái chòi tơi tả bên sườn đồi, nơi đó ngọn gió đêm giá buốt và cơn mưa dầm sũng ướt chúng ta. Có điều nào lạ lùng chăng, thế gian đầy những trái tim cơ hàn?

Không phải cách nầy. Chúng ta không sống bên ngoài. Chương trình của Thượng Đế không để cho trái tim Bạn lang thang như một kẻ du cư. Thượng Đế muốn Bạn đi vào, tránh cơn giá buốt, và sống…... với Ngài. Dưới mái nhà Ngài, chỗ ở sẵn có. Nơi bàn tiệc Ngài, chén dĩa đã xếp đặt. Trong phòng tiếp khách Ngài, một chiếc ghế ngã lưng dành riêng cho Bạn. Và Ngài mong muốn Bạn cư ngụ trong nhà Ngài. Tại sao Ngài muốn Bạn chia sẻ ngôi nhà Ngài?

Đơn sơ, Ngài là Thiên Phụ của Bạn. Thiên Phụ của Bạn đã định cho Bạn được sống trong nhà Ngài. Bất cứ nơi nào kém hơn nhà Ngài là không đầy đủ. Bất cứ nơi nào xa cách nhà Ngài là hiểm nguy. Chỉ có ngôi nhà nào được xây dựng cho trái tim Bạn mới có thể bảo vệ trái tim Bạn. Và Thiên Phụ của Bạn muốn Bạn được cư ngụ trong Ngài. Thưa không, không phải Bạn đã nghe lầm câu nầy, cũng không phải tôi đã viết sai câu đó. Thiên Phụ của Bạn không chỉ yêu cầu Bạn sống với Ngài, mà Ngài yêu cầu bạn sống trong Ngài. Như Sứ đồ Paul có viết: “Bởi trong Ngài, chúng ta sống, năng động, va tồn tại” (Sứ đồ 17:28)..

Xin đừng nghĩ rằng Bạn xa cách Thượng Đế, Ngài ở đầu trên của một cái thang lớn, còn Bạn ở cạnh dưới. Hãy bỏ đi bất cứ ý tưởng nào cho rằng Thượng Đế ở trên Kim tinh trong khi Bạn ở dưới đất nầy. Bởi Thượng Đế là Linh (John 4:23), nên Ngài ở cạnh Bạn: Thượng Đế, chính Ngài là mái nhà chúng ta. Thượng Đế, chính Ngài là vách che chúng ta. Và Thượng Đế chính Ngài là nền tảng chúng ta.

Moses đã biết điều nầy, Ông cầu nguyện: “Ngài đã là tổ ấm của chúng tôi từ nguyên khởi” (Thánh Thi 90:1). Thật là một tư tưởng mạnh mẽ: Thượng Đế là tổ ấm của Bạn. Tổ ấm của Bạn là một nơi Bạn có thể hất bỏ đôi giày của Bạn, ăn dưa chua và bánh lạt, và không e ngại về điều người ta nghĩ khi họ thấy Bạn mặc áo choàng tắm.
 
Tổ ấm của Bạn thì quen thuộc với Bạn. Không người nào phải nói với Bạn cách thức để tìm phòng ngủ của Bạn; Bạn không cần chỉ dẫn vào nhà bếp. Sau một ngày vất vả leo trèo tìm
kiếm con đường quanh co của Bạn trong thế gian, thật an toàn khi Bạn trở về nhà, nơi mà Bạn biết. Thượng Đế cũng quen thuộc với Bạn. Với thời gian, Bạn có thể học biết nơi phải đến để được nuôi dưỡng, nơi ẩn náu để được bảo vệ, và nơi tin cậy để được dẫn dắt. Như căn nhà trần thế của Bạn là nơi nương tựa, thì ngôi nhà Thượng Đế là nơi an bình. Nhà Thượng Đế không hề bị cướp phá, các tường vách Ngài không hề bị xâm phạm.

Thượng Đế là nơi cư trú của Bạn.

Ngài muốn là nơi thường trú của Bạn. Ngài không thích làm một chỗ ra đi cuối tuần, một nhà nghỉ mát Chúa nhật, hay một sơn trại mùa hè. Đừng nghĩ đến việc sử dụng Thượng Đế như một túp lều nghỉ ngơi hay một gia trang về hưu sau cùng. Ngài muốn Bạn núp dưới mái nhà Ngài bây giờ và mãi mãi. Ngài muốn làm địa chỉ gửi thư của Bạn, một nơi liên lạc của Bạn; Ngài muốn làm một mái ấm cho Bạn. Xin hãy nghe lời phán hứa của Chúa Jesus Con Ngài: “Nếu con dân Ta yêu kính Ta, họ sẽ vâng giữ những điều Ta giảng dạy. Cha Ta sẽ yêu thương họ, chúng ta sẽ đến cùng họ và xây tổ ấm của chúng ta với họ” (John 14:23).

Đối với nhiều người, đây là một tư tưởng mới. Chúng ta nghĩ về Thượng Đế như một thần thánh để bàn luận, không phải một nơi để cư ngụ. Chúng ta nghĩ về Thượng Đế như một Đấng làm phép lạ nhiệm mầu, không phải một ngôi nhà để ở. Chúng ta nghĩ về Thượng Đế như một Đấng Sáng tạo để kêu cầu, không phải một tổ ấm để nương thân. Song Thiên Phụ chúng ta muốn nhiều hơn. Ngài muốn là một Đấng - trong Ngài “chúng ta sống, năng động và tồn tại” (Sứ đô 17:28).

Khi Thượng Đế dẫn con cái Israel qua miền hoang dã, Ngài không chỉ xuất hiện một lần mỗi ngày, rồi bỏ họ. Trụ lửa hiện diện suốt đêm; những đám mây hiện diện suốt ngày. Thượng
Đế của chúng ta không hề rời bỏ chúng ta. Ngài đã hứa: “Ta sẽ ở với các ngươi luôn” (Matthew 28:20). Đức tin của chúng ta sẽ vọt lên đột ngột khi chúng ta hiểu được sự hiện diện trường kỳ của Thiên Phụ. Thượng Đế của chúng ta là lửa soi ấm chúng ta trong những đêm tăm tối, là mây che mát chúng ta trong những ngày nóng cháy. Ngài không bao giờ rời bỏ chúng ta.

Thiên giới không phân biệt giữa sáng Chúa Nhật và chiều Thứ Tư. Thượng Đế muốn phán dạy tỏ tường tại nơi làm việc cũng như Ngài thể hiện trong thánh đường. Ngài mong muốn
được thờ phượng khi chúng ta ngồi vào bàn ăn, không phải chỉ khi nào chúng ta dự tiệc thánh của Ngài. Bạn có thể ra đi một thời gian lâu mà không nhớ tới Ngài, nhưng không giây phút nào Ngài không nghĩ đến Bạn.

Nên biết điều nầy, chúng ta hiểu được mục tiêu cứng rắn của Sứ đồ Paul: “... Chúng ta bắt giữ mọi tư tưởng và khiến chúng phải vâng phục Đấng Christ” (II Cor. 10:5b). Chúng ta có thể thấu hiểu tại sao Ông giục giã chúng ta phải “cầu nguyện không ngừng” (I Thes. 5:17), “bền lòng cầu nguyện” (Rom. 12:12), “cầu nguyện trong Thánh Linh bất cứ lúc nào” (Eph. 6:18), “liên tục dâng một sinh lễ nguyện cầu lên Thượng Đế” (Heb. 13:15), và “hãy để thiên ý tràn đầy trong tư tưởng Bạn” (Col. 4:2).

 David, một vị vua có tấm lòng kính yêu Thượng Đế, nói rằng: “Tôi cầu xin Thượng Đế một điều, chỉ một điều thôi; rằng trọn đời tôi được sống với Ngài, ở trong nhà Ngài. Tôi sẽ ngắm xem vẻ đẹp Ngài. Tôi sẽ học tập dưới chân Ngài. Ấy là nơi duy nhất thanh bình và bảo đảm trong một thế giới náo loạn” (Th. Thi 27:4 -5). Ngôi nhà nào của Thượng Đế mà David tìm kiếm? Phải chăng David mô tả một cơ cấu vật thể? Phải chăng Ông trông chờ một kiến trúc với bốn vách và một cửa qua đó Ông có thể vào nhưng chẳng bao giờ ra? Thưa không. “Chúa chúng ta không sống trong những đền thờ xây bằng tay loài người” (Sứ đồ 17:24). Khi David nói: “Tôi sẽ sống trong nhà Chúa đời đời” (Th. Thi 23:6), Ông
không nói rằng Ông muốn xa lánh dân chúng. Ông nói rằng Ông khao khát được ở trong thánh nhan Thượng Đế, bất cứ nơi nào. David trông chờ được ở trong nhà Thượng Đế.

Tôi biết Bạn đang nghĩ điều gì: “Hẳn vậy, Ông Max, nhưng Ông ấy là David. Ông ấy là thi sĩ và hoàng thân và người giết tên khổng lồ. Ông không đi xe chung, không thay tả cho con trẻ, và không có một Ông chủ hét những hạn kỳ như rồng phun lửa. Tôi cũng thích sống trong nhà Thượng Đế, nhưng lúc nầy, tôi bị kẹt trong thế gian thực tế.” Xin lỗi, cho tôi được phân biệt. Bạn không bị kẹt trong thế gian thực tế. Nhưng trái lại, Bạn chỉ còn một bước cách nhà Thượng Đế. Bất cứ Bạn ở đâu. Bất cứ lúc nào. Hoặc ở văn phòng ngày Thứ Năm, hoặc trong sân tập hiểu túc cầu ngày Thứ Bảy, Bạn chỉ cách sự hiện diện Thiên Phụ bằng một quyết định. Bạn chẳng cần ra khỏi nhà Thượng Đế. Bạn không cần thay đổi số bưu điện hay láng giềng của Bạn; hết thảy điều Bạn cần là thay đổi nhận thức của Bạn.

Khi chiếc xe của Bạn bị kẹt lưu thông, Bạn có thể bước vào nhà nguyện. Khi cơn gió cám dỗ khiến bước chân của Bạn mất thăng bằng, hãy đi nép sau bờ tường năng lực của Ngài. Khi các nhân viên xem thường Bạn, thì hãy đem chiếc ghế lắc ra ngoài hiên, rồi đong đưa bên cạnh Thiên Phụ của Bạn; Ngài sẽ an ủi Bạn. Nên nhớ, đây không phải ngôi nhà bằng đá. Bạn sẽ không tìm được trong bản đồ. Bạn sẽ không thấy trình bày trong một tờ báo địa ốc.

Nhưng Bạn sẽ tìm được trong Kinh Thánh. Trước kia Bạn đã thấy trong họa đồ, Bạn đã đọc tên các phòng và nhớ cách bố trí. Bạn quen thuộc với kiểu mẫu. Nhưng, có thể Bạn chưa bao giờ kể đó là một đồ án xây nhà. Bạn xem những câu Kinh Thánh như những lời cầu nguyện.

Quả thật vậy. Bài Cầu Nguyện của Chúa. Có thể khó tìm một người nào đã không xướng lên lời cầu nguyện hay đọc những chữ nầy:

Kính lạy Cha chúng con, Đấng thiên thượng,
Danh Cha được tôn thánh.
Vương quốc Cha hãy đến,
Xin ý Cha được thành,
Ở trần thế như trên thiên cung.
Xin cho chúng con hôm nay thức ăn hằng ngày;
Xin tha mọi tội của chúng con,
Như chúng con cũng tha những kẻ đã phạm tội nghịch chúng con;
Xin chớ đưa chúng con vào cám dỗ,
Song giải thoát chúng con khỏi điều ác.
Bởi vương quốc, quyền lực và vinh quang đều thuộc về Cha đời đời.
Amen. (Matthew 6:9 -13)

Các trẻ con đều thuộc lòng. Những người tin đều xướng lên. Các sinh viên đều phải học những lời nầy.., song tôi muốn thách thức chúng ta làm một điều khác hơn. Tôi muốn chúng ta
phải sống trong đó... phải xem đó như một họa đồ cho ngôi nhà tâm linh của chúng ta. Trong những câu nầy, Đấng Christ đã cung ứng còn hơn một kiểu mẫu cho lời cầu nguyện, Ngài cung ứng một kiểu mẫu cho lối sống. Những lời nầy tác dụng còn hơn là bảo chúng ta phải nói điều gì với Thượng Đế, những lời nầy dạy chúng ta phương cách để tồn tại với hượng Đế. Những lời nầy mô tả một ngôi nhà lớn trong đó Thượng Đế đã dự định cho con dân Ngài... sống mãi mãi với Ngài.

Bạn có thích đi xem một vòng? Tôi, cũng vậy. Tôi biết một chỗ tuyệt hảo để bắt đầu... Trong phòng khách, một bức họa treo phía trên mày lò sưởi. Chủ nhân ngôi nhà quí trong bức họa đó Ông mời hết thảy mọi người đi vào để bắt đầu chuyến tham quan, chiêm ngưỡng bức họa, và học biết lẽ thật về Thiên Phụ chúng ta.

PHÒNG KHÁCH

Khi Trái Tim Bạn Cần một Người Cha.
“Kính lạy Cha chúng con, Đấng thiên thượng...” Với những lời nầy, Chúa Jesus hướng dẫn chúng ta vào Ngôi Nhà Lớn của Thượng Đế. Chúng ta nên theo Ngài chăng? Có rất nhiều thứ cần xem. Mọi căn phòng bày tỏ tấm lòng Ngài, mọi nơi dừng chân xoa dịu tâm hồn Bạn. Và không căn phòng nào thiết yếu như căn phòng nầy mà chúng ta bước vào trước nhất. Hãy theo sau Ngài trong khi Ngài đưa chúng ta vào phòng khách của Thượng Đế. Hãy ngồi trên chiếc ghế được tạo riêng cho Bạn, và hãy sưởi ấm đôi tay Bạn với lửa không bao giờ tàn. Hãy dành thì giờ để xem những tấm ảnh lộng khuôn và tìm những tấm hình của Bạn. Hãy nhớ nhặt lên quyển mẫu cắt ráp kỷ niệm để tìm câu chuyện đời Bạn. Nhưng, xin vui lòng, trước mọi việc đó, hãy đến trước lò sưởi và nghiên cứu bức họa treo trên đó. Thiên Phụ của bạn quí trọng bức chân dung đó. Ngài đã treo nó nơi mọi người có thể nhìn.

Hãy đứng trước bức họa một ngàn lần, và mỗi khi ngắm xem vẫn tươi mới như lần đầu. Hãy để một triệu người nhìn vào khung vải, và mỗi người sẽ thấy chính mình. Và mỗi người đều được kể là chính đáng. Phát họa trong chân dung là cảnh êm đềm của một người cha và một đứa con. Phía sau họ là ngôi nhà lớn trên một ngọn đồi. Dưới chân họ là một lối đi nhỏ hẹp. Người cha vừa ra khỏi nhà, chạy xuống đồi. Người con lầm lũi đi lên lối mòn, lê bước. Hai người gặp nhau, tại đây, ngay cổng vào.

Chúng ta không thể thấy gương mặt của đứa con; gương mặt đó chui vào ngực của người cha. Thưa không. Chúng ta không thể thấy gương mặt đó, nhưng chúng ta có thể thấy chiếc áo choàng tả tơi và mái tóc xơ xác. Chúng ta có thể thấy bùn lấm phía sau hai chân nó, nhớp nhúa trên đôi vai nó, và chiếc bị trống rỗng nằm trên đất. Đã một lần, chiếc bị chứa đầy tiền. Đã một lần, đứa con trai đầy kiêu hãnh. Nhưng điều đó đã qua hàng tá quán rượu. Bây giờ, cả chiếc bị lẫn kiêu hãnh đều xẹp lép.

Đứa con đi hoang không dâng một món quà hay một lời giải thích nào. Tất cả những gì nó dâng là mùi lợn và lời tạ lỗi đã chuẩn bị: “Thưa Cha, con đã phạm tội nghịch Thượng Đế và làm điều sai quấy với cha. Con không còn xứng đáng để được gọi là con của cha” (Luke 15:21).

Nó cảm thấy không xứng đáng với quyền làm con. “Xin chớ gọi là con. Xin trừng phạt con. Hãy rút tên con ra khỏi hộp thư và hiệu tự của con ra khỏi cây gia tộc. Con muốn nhường chỗ con nơi bàn ăn của cha.” Đứa con trai bằng lòng trở nên một tay làm thuê. Chỉ có một nan đề. Dù đứa con trai muốn ngưng địa vị làm con, song người cha không muốn ngưng địa vị làm cha. Dù chúng ta không thấy gương mặt đứa con trai trong bức họa, chúng ta không thể mất gương mặt người cha. Hãy nhìn những giọt nước mắt long lanh trên đôi má khô cằn, nụ cười rạng rỡ qua chòm râu bạc. Một tay nâng đứa con trai lên cho khỏi qụy, tay kia ôm nó sát vào lòng để nó không nghi ngờ.

Ông gọi to: “Nhanh lên! Mang áo quần đẹp nhất và mặc cho nó. Và một chiếc nhẫn vào ngón tay nó, và đôi dép vào chân nó. Hãy bắt một con bò tơ mập của chúng ta và giết để chúng ta làm một bữa tiệc liên hoan. Con ta đã chết, nhưng nay nó được sống lại! Nó đã lạc mất nhưng nay nó được tìm lại!” (Luke 15:22-24). Làm sao những lời nầy đã khiến con người trẻ đó phải sững sờ: “Con ta đã chết...” Anh nghĩ rằng anh đã mất một địa vị trong gia đình. Dù sao, phải chăng anh đã bỏ cha mình? Phải chăng anh đã hoang phí phần di sản? Đứa con trai tự nhận rằng mình đã từ bỏ đặc ân làm con. Dù vậy người cha không bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Trong trí Ông, con Ông vẫn còn là một đứa con. Một đứa con có thể ra khỏi nhà, nhưng nó không bao giờ ra khỏi tấm lòng của người cha. Nó có thể rời khỏi chiếc bàn ăn, nhưng nó không bao giờ rời khỏi gia đình. Xin đừng bỏ qua sứ điệp tại đây. Bạn có thể muốn thôi làm con của Thượng Đế. Song Thượng Đế không muốn ngưng làm Thiên Phụ của Bạn.

Tôi có thể cho Bạn thấy một điều không? Hãy nhìn cạnh dưới bức họa. Bạn thấy những chữ nạm vàng? Sứ đồ Paul viết chúng, song Thiên Phụ của bạn ứng cảm chúng: “Không bất kỳ sự chết hay sự sống, các thiên sứ hay các linh tể trị, không việc chi hiện tại hay tương lai, không quyền lực nào, trên hay dưới chúng ta, cũng không điều nào khác trong thế gian có thể phân cách chúng ta khỏi tình yêu của Thượng Đế trong Đấng Christ Jesus Chúa chúng ta”(Romans 8:38-39).

Thiên Phụ của Bạn không bao giờ xua đuổi Bạn. Những cánh cửa phòng nầy không bao giờ đóng lại. Nên học tập an vị nơi phòng khách nhà Thượng Đế. Khi lời nói của kẻ khác tổn
thương Bạn, hay những thất bại của chính Bạn khiến Bạn đau buồn, hãy bước vào đây. Ngắm xem bức họa nầy và nhớ đến Thượng Đế của Bạn: Thật chánh đáng khi gọi Ngài là Thánh; chúng ta nói lẽ thật khi gọi Ngài là Vua. Song nếu Bạn muốn sờ đụng trái tim Ngài, thì nên dùng danh từ Ngài thích nghe: Hãy gọi Ngài là Thiên Phụ.
Send comment
Your Name
Your email address
“Phước cho những kẻ nghèo khổ tâm linh, vì Vương quốc Thiên Đàng thuộc về họ.” (Mat. 5:3) Hãy bắt đầu bằng câu chuyện thương lượng của một người trẻ giàu sang trong Tân Ước. Anh là một người giàu. Mang giày Italia. Y phục thời trang. Tiền bạc anh đầu tư. Thẻ tín dụng của anh loại vàng. Anh sống như anh đi phi cơ – loại hạng nhất. Anh còn trẻ. Anh trút hết mỏi mệt trong phòng thể dục và dễ dàng thả rơi tuổi già qua rổ bóng trên sân chơi. Bụng anh bằng phẳng. Mắt anh sắc bén. Sinh lực là nhãn hiệu của anh, và sự chết thì còn xa vô tận.
Nàng có mọi lý do để cay đắng. Dù tài hoa, Nàng đã bị lãng quên trong nhiều năm. Các giới nhạc kịch nổi tiếng khép lại những danh vị khi nàng thử bước vào. Các nhà phê bình Mỹ quốc quên đi tiếng hát kích động của nàng. Nhiều lần nàng bị từ chối những cơ hội mà nàng dễ dàng thành đạt. Chỉ sau khi trở về từ Âu châu và chiếm được trái tim thính giả Âu châu khó tính, các nhà lãnh tụ dư luận trong nước mới chấp nhận tài năng của nàng.
Nếu trong một ngày, Chúa Jesus phải trở thành con người của Bạn, thì sao? Điều gì xảy ra nếu, trong 24 giờ, Chúa Jesus thức dậy trên giường của Bạn, bước đi trong đôi giày của Bạn, sống trong nhà Bạn, làm việc theo chương lịch của Bạn? Xếp của Bạn trởthành xếp của Ngài, mẹ của Bạn trở thành mẹ của Ngài, những đau đớn của bạn trở thành những đau đớn của Ngài? Ngoại trừ một điều, cuộc đời Bạn không gì thay đổi. Sức khỏe Bạn không thay đổi. Những hoàn cảnh của Bạn không thay đổi. Chương lịch của Bạn không thay đổi. Các vấn đề của Bạn không giải quyết.
Việc gì xảy ra, nếu một người nào đó phải thu một phim tài liệu về bàn tay Bạn? Việc gì xảy ra, nếu một nhà sản xuất phải thuật câu chuyện về bàn tay Bạn? Chúng ta sẽ thấy gì? Hết thảy chúng ta đều sớm học được rằng bàn tay tiện dụng cho nhiều điều khác hơn là dùng cho sự sống thoát – đó là một phương tiện biểu lộ tình cảm. Cùng một bàn tay, có thể trợ giúp hay tổn thương, vươn ra hay siết lại, nâng một người lên hay ném một người xuống. Nếu Bạn phải trình chiếu phim tài liệu nầy cho bạn bè xem, Bạn sẽ tự hào về những giây phút: bàn tay Bạn đưa ra một món quà, đặt một chiếc nhẫn vào ngón tay người khác, chăm sóc một vết thương, sửa soạn một bữa ăn, hay chấp lại để cầu nguyện.
Ngồi nơi bàn viết vĩ đại, Tác Giả mở một quyển sách lớn. Quyển sách không một ngôn từ. Sách không ngôn từ vì ngôn từ chưa có. Ngôn từ chưa có vì ngôn từ chưa cần thiết. Chưa có tai để nghe chúng; chưa có mắt để đọc chúng. Chỉ một Tác Giả. Vậy nên Tác Giả cầm một cây bút vĩ đại, khởi sự viết. Như một họa sĩ gom góp màu sắc, một nhà điêu khắc chọn lấy dụng cụ, Tác Giả ráp dựng những ngôn từ . Có ba thứ. Ba ngôn từ đơn độc. Từ ba ngôn từ nầy sẽ tuôn ra hằng triệu tư tưởng.Nhưng,câu chuyện lơ lửng trên ba ngôn từ nầy. Tác Giả cầm bút, rồi xướng lên ngôn từ đầu tiên: "T-H-Ờ-I G-I-A-N." Thời gian chưa có cho tới khi Tác Giả viết nó ra. Ngài, chính Ngài, vô thời gian, song câu chuyện của Ngài đóng khung trong thời gian.
Williams Rathje thích rác rến. Nhà sưu khảo giáo dục Đại học Harvard nầy tin rằng chúng ta có thể học hỏi rất nhiều từ những đống rác của thế gian. Các nhà khảo cổ luôn luôn quan sát rác rến để nghiên cứu một xã hội. Rathje cũng làm vậy; Ông không mất thời gian chờ đợi. Đồ Án Rác Rến, là danh hiệu tổ chức của Ông, du hành khắp lục địa, đào xới những bãi rác và nghiên cứu các thói quen ăn uống của chúng ta, kiểu cách trang phục, cùng mức độ kinh tế. Rathje có thể tìm được ý nghĩa trong rác rến của chúng ta.
Thập Tự Giá. Bạn có thể nhìn quanh bất cứ phương hướng nào mà không thấy một thập giá? Chót vót trên đỉnh một thánh đường. Tạc khắc trong một bia mộ. Chạm trổ vào một chiếc nhẫn, hay lủng lẳng dưới một dây chuyền. Thập giá là một biểu hiệu phổ thông Cứu thế giáo. Một lựa chọn lạ lùng, Bạn có nghĩ thế chăng? Lạ lùng vì một dụng cụ hành hình có thể trở thành tiêu biểu cho một trào lưu hy vọng. Những biểu hiệu của các niềm tin khác thì lạc quan hơn: ngôi sao có sáu góc nhọn của Jerusalem, mặt trăng lưỡi liềm của Islam, một hoa sen nở của Phật giáo.
"Người sẽ không bẻ gẫy một cọng sậy đã bầm giập, và sẽ không ngắt bỏ một ngọn bấc sắp tàn." (Mat. 12:20) Có vật chi mong manh hơn một cọng sậy đã bầm giập? Hãy nhìn một cọng sậy bầm giập bên mé nước. Một thân mảnh mai từng ngất ngưởng trên đám cỏ sông rậm rạp, giờ đây nghiêng ngả, gục đầu. Bạn có phải là một cọng sậy bầm giập? Phải chăng từ lâu Bạn vẫn hiên ngang và kiêu hãnh? Bạn đứng ngay thẳng và vững vàng, nuôi dưỡng bằng những dòng nước mát, và bám rễ trong lòng sông tin tưởng. Rồi một điều nào đó xảy đến. Bạn bị bầm giập...
Hẳn không cần định nghĩa “Đức Tin” cho những người hiện diện trong đêm tháng Sáu oi bức đó. Đối với họ, đức tin gần như sờ chạm được. Họ vươn tới Thượng Đế gần như họ sắp ôm lấy thân thể Ngài. Đức tin trút hết sự phạm tội đã từng áp chế họ. Đức tin thay thế tuyệt vọng thành hy vọng. Đức tin dầm thấm họ trong mục tiêu và chiều hướng mới. Đức tin mở khóa các từng trời. Đức tin như nước mát đẫm ướt linh hồn cằn cỗi.
Rất nhiều bộ sách tài liệu cho thấy có những phương tiện khác nhau trong đó con người đã cố thử tìm cầu sự tiếp trợ từ Thượng Đế. Làm điều nầy, con người đã cho phép trí tưởng tượng của mình tự do sản xuất đủ loại hình tượng và ảnh tượng với ý nghĩa tượng trưng hoặc thay thế Thượng Đế. Hành động nầy được chính thức gọi là sự “tôn thờ thần tượng.” Trước khi Moses qua đời, Ông nói: “...Các ngươi đã thấy những ghê tởm của chúng nó, các thần tượng của chúng nó, bằng gỗ và đá, bạc và vàng, trong vòng chúng nó”