Một hôm, các thứ dụng cụ của thợ mộc họp hội đồng bất thường do anh BÚA làm chủ tọa. Hội đồng biểu quyết anh BÚA phải từ chức, vì tiếng của anh quá to, làm khó chịu mọi người.
Anh BÚA kháng nghị và nói:
- Các anh đều khó tánh và sai lầm, vì không hiểu sự cần kíp của công tác mà tôi phải thực hiện. Nếu tôi phải từ chức, thì anh DÙI còn đáng từ chức hơn. Công việc của anh ấy thật là nhỏ mọn.
Anh DÙI lập tức đáp lại:
- Nếu tôi phải đi, thì anh ĐINH ỐC nên đi trước, vì nếu không để cho người ta xoay, chắc chắn anh ấy chẳng tiến được chút nào.
Anh ĐINH ỐC cũng lại kháng nghị và nói:
- Nếu các anh bảo tôi nên đi, tôi cũng xin đi. Nhưng theo ý tôi, anh BÀO mới là vô dụng. Công tác của anh ấy thật nông nổi.
Anh BÀO đáp:
- Được ! Nhưng anh THƯỚC là người kiêu ngạo, đáng phải đi hơn. Công việc của anh ấy chỉ là đo dài hay ngắn, như chẳng có ai đúng hơn anh ấy cả.
Anh THƯỚC trả lời:
- Tại sao các anh chỉ trích hết người này đến người khác, mà quên hẳn anh GIẤY NHÁM. Anh này tính tình thô bạo, lúc nào cũng cọ xát với người ta. Tôi thật khó chịu về anh ấy lắm.
Đang khi các dụng cụ cãi cọ đỏ mặt tía tai như vậy, thì người thợ mộc đến. Người này cởi áo ngoài ra, và khởi sự đóng một tòa giảng để giảng Tin-Lành. Bấy giờ người ấy phải dùng đến tất cả mọi thứ dụng cụ, không một thứ nào không dùng đến.
Khi tòa giảng đã đóng xong, anh CƯA mới đứng dậy mà rằng:
- Anh em ơi ! Hôm nay công tác của chúng ta đã thành tựu. Hết thảy chúng ta đều đã đồng công với Đức Chúa Trời !
Ở trong Chúa Jesus Christ, chúng ta há chẳng giống như những dụng cụ của thợ mộc này sao ? Chúng ta thường hay chỉ trích lẫn nhau, chỉ vì nếp sống và ý nghĩ của người khác bất đồng với mình. Lời phê bình của chúng ta nhiều khi có vẻ hợp lý, nhưng Chúa là Đấng Toàn Năng, có thể sử dụng mỗi chúng ta theo khả năng của từng người cho mục đích thiên thượng.
Trích Tạp chí Nước Sống, 11 – 1964
của Cố Mục Sư Trần văn Quân.
Send comment